Thấy cậu bé bán trái cây g-ầy gu-ộc bên lề đường, tỷ phú trẻ sững sờ ch-ết lặ-ng… Vết bớp nhỏ nơi cổ vai dẫn anh đến bí mật khủng khiếp bị chôn vùi suốt 10 năm,
Duy đang lái chiếc xe thể thao hạng sang qua khu phố cổ. Ánh nắng chiều len lỏi qua những tán cây cổ thụ, tạo nên một khung cảnh bình yên mà anh đã lâu không cảm nhận được. Cuộc sống của anh, một tỷ phú trẻ tuổi và thành đạt, luôn là những con số, những hợp đồng và những chuyến bay xuyên lục địa. Anh có tất cả mọi thứ: tiền bạc, quyền lực, sự kính nể của mọi người, nhưng sâu thẳm trong lòng, Duy luôn cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy. Nỗi cô đơn ấy cứ âm ỉ, dai dẳng như một vết thương không bao giờ lành miệng. Anh cứ sống, làm việc, thành công, nhưng không bao giờ biết được cảm giác hạnh phúc thực sự là gì.
Sponsored Ad
Chiếc xe bất chợt chạy chậm lại. Một cậu bé gầy gò, ốm yếu đang vật lộn với chiếc xe thô sơ chở đầy trái cây. Đôi vai nhỏ nhắn của cậu oằn xuống, mồ hôi ướt đẫm tấm áo bạc màu. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng hình ảnh cậu bé ấy lại khiến trái tim Duy đột ngột thắt lại. Một cảm giác quen thuộc, một nỗi đau cũ kỹ không tên, bỗng nhiên trỗi dậy trong lồng ngực. Duy đánh lái, đỗ xe lại ven đường, đôi chân anh run rẩy bước ra. Anh không biết vì sao mình lại hành động như thế, nhưng có một lực hấp dẫn vô hình nào đó đang kéo anh lại gần cậu bé.
Sponsored Ad
Bước chân anh khẽ khàng tiến lại. Cậu bé vẫn cúi gằm mặt, miệt mài với công việc của mình. Gió chiều thổi nhẹ, làm tà áo cậu bé bay lên, để lộ một vết bớt nhỏ màu cà phê trên cổ vai. Duy đứng chết lặng. Mọi âm thanh, mọi chuyển động xung quanh dường như tan biến. Trước mắt anh chỉ còn lại vết bớt nhỏ ấy. Vị trí, hình dạng, màu sắc… tất cả đều hoàn toàn khớp với vết bớt di truyền đặc trưng của gia tộc anh, một dấu ấn mà chỉ những người thuộc dòng dõi nhà anh mới có. Nó giống hệt vết bớt của anh, của bố anh và của cả ông nội anh. Hơn mười năm qua, anh đã cố gắng chôn vùi ký ức về nó, nhưng giờ đây, nó lại hiện hữu một cách sống động, đau đớn đến nhường nào.
Sponsored Ad
Tim Duy đập loạn xạ, từng nhịp đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Nước mắt anh đột nhiên tuôn rơi. Ký ức về mối tình đầu năm 20 tuổi ùa về như một cơn thác lũ. Mai – cô gái có mái tóc dài, đôi mắt hiền dịu và nụ cười trong veo như nắng sớm mai. Mai là cả thế giới của Duy. Tình yêu của họ không ồn ào, không phô trương, chỉ lặng lẽ nhưng lại sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm. Anh đã từng mơ về một mái ấm nhỏ, một ngôi nhà ngập tràn tiếng cười của Mai và những đứa con. Anh đã từng tin rằng, Mai sẽ là người con gái duy nhất đi cùng anh đến cuối cuộc đời.
Nhưng cuộc đời không phải là cổ tích. Khi Mai thông báo có thai, Duy đã vô cùng hạnh phúc. Anh đã ôm Mai thật chặt, hứa sẽ chăm sóc hai mẹ con cô thật tốt. Anh đã nghĩ đến việc cầu hôn, nghĩ đến việc công khai tất cả với gia đình. Anh đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với sự phản đối của mẹ. Duy hiểu mẹ anh – một người phụ nữ quyền lực, gia trưởng và luôn đặt danh dự, địa vị gia đình lên trên hết. Nhưng anh vẫn tin rằng tình yêu của anh đủ lớn để vượt qua tất cả. Anh đã sai.
Sponsored Ad
Một buổi chiều, khi Duy không có nhà, mẹ anh đã hẹn Mai ra gặp riêng. Duy không biết cuộc nói chuyện ấy đã diễn ra như thế nào, anh chỉ biết rằng, khi anh trở về, Mai đã biến mất. Cô không để lại một lời nhắn, một bức thư, hay bất kỳ dấu vết nào. Duy đã phát điên. Anh đã tìm kiếm Mai khắp nơi, gọi điện cho bạn bè, người thân của cô, nhưng không ai biết Mai đã đi đâu. Duy quay về hỏi mẹ, nhưng mẹ anh chỉ im lặng. Sự im lặng của bà còn đáng sợ hơn bất cứ lời nói nào. Nó là một lời thú nhận không thành tiếng, một bức tường vô hình ngăn cách Duy với người anh yêu.
Mẹ anh lúc ấy đã nói: “Con không thể hủy hoại tương lai của mình vì một cô gái không môn đăng hộ đối. Hãy quên nó đi, và sang nước ngoài du học. Đó là con đường duy nhất.” Duy đau đớn, nhưng anh đã chấp nhận lời khuyên của mẹ. Anh đã tin rằng, sự biến mất của Mai là do cô muốn giải thoát cho anh, muốn anh có một tương lai tốt đẹp hơn. Anh đã sang nước ngoài, lao đầu vào học tập và công việc, cố gắng chôn vùi nỗi đau và ký ức về Mai. Nhưng không đêm nào anh có thể ngủ yên giấc. Hình bóng Mai, nụ cười của cô, ánh mắt của cô cứ ám ảnh anh trong từng giấc mơ, từng khoảnh khắc tĩnh lặng. Anh đã cố gắng quên đi, nhưng lại càng nhớ.
Sponsored Ad
Tên của cậu bé là Nam. Duy run rẩy hỏi lại một lần nữa để chắc chắn. Cậu bé đáp lại một cách mệt mỏi, như thể đã quá quen với những câu hỏi của người lạ. Ánh mắt Nam không hề ngây thơ như những đứa trẻ khác, mà chất chứa sự già dặn và từng trải của một người phải bươn chải quá sớm. Duy đưa cho cậu bé một ít tiền rồi lên xe, lòng anh nặng trĩu. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Sự trùng hợp này không thể nào là ngẫu nhiên. Anh phải làm rõ, phải tìm ra sự thật. Nỗi đau cũ kỹ giờ đây lại trở thành một ngọn lửa bùng lên, thôi thúc anh hành động.
Sponsored Ad
Duy lập tức thuê thám tử. Anh không muốn ai biết chuyện này. Anh chỉ muốn một mình đối diện với sự thật, dù nó có đau đớn đến nhường nào. Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Anh đã sống trong sự tin tưởng mù quáng vào mẹ mình suốt bao năm qua. Anh đã tin rằng mẹ làm tất cả vì muốn tốt cho anh. Nhưng nếu sự thật không phải như vậy, nếu mẹ anh đã nói dối, đã giấu giếm anh suốt mười năm qua thì sao? Nỗi sợ hãi và sự nghi ngờ đan xen nhau, khiến anh không thể nào bình tĩnh.
Kết quả điều tra của thám tử đã phơi bày một sự thật kinh hoàng, tàn nhẫn và đau đớn đến tận cùng. Mai, sau khi nhận 5 tỷ đồng từ mẹ anh, đã dùng số tiền ấy để sinh con và một mình nuôi dưỡng Nam trong khó khăn. Cô không phung phí tiền, không bao giờ oán trách ai. Cô đã dành dụm từng đồng một, sống một cuộc sống giản dị, lặng lẽ. Tiền của mẹ anh đưa cho cô, đáng lẽ ra là để cô biến mất, để cô từ bỏ tương lai của Duy, nhưng Mai lại dùng nó để cứu lấy một sinh mạng, để bảo vệ đứa con của anh. Nỗi đau ấy, nỗi đau phải nhìn thấy người mình yêu thương phải chịu khổ sở một mình, nó còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Sponsored Ad
Thế nhưng, số phận dường như vẫn chưa buông tha cho Mai. Ba năm trước, cô mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Cô đã dùng tất cả số tiền ít ỏi còn lại để chạy chữa, nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Một mình Mai đã phải đối diện với nỗi đau thể xác, nỗi cô đơn tinh thần, nỗi lo lắng cho đứa con trai bé bỏng. Cô đã ra đi cách đây ba tháng, để lại Nam một mình bơ vơ giữa cuộc đời này. Cậu bé phải bươn chải bán trái cây để kiếm sống qua ngày, để tồn tại. Bức ảnh cuối cùng mà thám tử gửi cho Duy là hình ảnh Nam đứng bên mộ Mai, trên nấm mồ không có một bông hoa, chỉ có một tấm bia đá lạnh lẽo.
Khi biết được tất cả sự thật, Duy rơi lệ. Anh gục xuống, đôi bàn tay run rẩy, xé nát những tài liệu của thám tử. Hóa ra, 5 tỷ mà mẹ anh dùng để “mua chuộc” tương lai anh lại chính là sự cứu rỗi và cũng là nỗi đau lớn nhất của người phụ nữ anh yêu. Anh đã mù quáng tin vào mẹ mình, tin vào những lời nói đầy toan tính của bà, và để mất đi người phụ nữ anh yêu, để mất đi con trai ruột của mình suốt mười năm. Duy cảm thấy hối hận tột cùng. Anh đã thành công, nhưng anh đã đánh đổi bằng chính hạnh phúc của mình và của Mai. Anh đã đánh đổi bằng tuổi thơ của Nam, bằng những năm tháng cô đơn, vất vả của Mai. Nỗi đau ấy còn sâu sắc hơn cả nỗi đau thất bại.
Duy không còn là người đàn ông mạnh mẽ, kiên định nữa. Anh trở nên suy sụp, dằn vặt. Anh đã khóc hết nước mắt, khóc vì sự mù quáng của mình, khóc vì sự tàn nhẫn của mẹ, và khóc vì số phận bi thương của Mai. Anh nhận ra rằng, cái giá của sự thành công của anh, chính là nỗi đau của những người anh yêu thương. Anh muốn quay ngược thời gian, trở về quá khứ, ôm lấy Mai, bảo vệ cô và đứa con trai bé bỏng. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn. Mai đã ra đi, để lại một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai. Duy biết, anh phải làm một điều gì đó để chuộc lỗi, để bù đắp cho những tháng ngày Nam phải sống một mình, để trả lại sự công bằng cho Mai.
Duy quyết định đưa Nam đi xét nghiệm ADN. Anh muốn một lần nữa, chính thức xác nhận rằng Nam là con trai ruột của anh. Dù trong lòng anh đã quá rõ ràng. Khi cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm ADN với dòng chữ “Kết luận: Hai mẫu có quan hệ huyết thống cha con”, nước mắt Duy lại rơi. Lần này, không phải là những giọt nước mắt của sự đau khổ, mà là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của niềm hạnh phúc. Nam là con trai anh, đứa con mà anh đã tìm kiếm suốt mười năm qua, giờ đây đang ở ngay trước mặt anh. Duy ôm Nam vào lòng, thì thầm những lời xin lỗi, những lời yêu thương.
Sau khi xét nghiệm ADN, Duy quyết định làm một việc mà anh đã ấp ủ bấy lâu. Anh mua một mảnh đất ở quê hương của Mai, nơi mà cô đã từng lớn lên và sống những tháng ngày cuối đời. Anh xây một căn nhà khang trang, sạch sẽ. Anh đã thuê người tìm kiếm, và đưa hài cốt Mai về căn nhà mới ấy. Anh muốn cô được an nghỉ yên bình, được trở về với nơi cô đã từng thuộc về. Trong ngày chuyển hài cốt Mai, Duy đã đứng một mình trước mộ cô, kể cho cô nghe về tất cả những gì đã xảy ra. Anh kể về nỗi đau, về sự hối hận, và về niềm hạnh phúc khi tìm thấy Nam.
Việc làm tiếp theo của Duy khiến mẹ anh và cả gia tộc phải chấn động. Anh công khai tất cả sự thật. Anh không giấu giếm, không né tránh. Anh đã buộc mẹ mình phải đối diện với lỗi lầm. Mẹ anh, một người phụ nữ quyền lực, kiêu ngạo, đã chết lặng. Bà đã nghĩ rằng, bí mật ấy sẽ mãi mãi được chôn vùi. Duy nhìn thấy sự sụp đổ trong ánh mắt mẹ, nhìn thấy sự xấu hổ và nỗi sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, Duy thấy mẹ mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối. Mẹ anh không nói một lời xin lỗi, nhưng Duy biết, sự im lặng của bà chính là lời thừa nhận đau đớn nhất.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Duy quyết định từ bỏ một phần sự nghiệp để dành thời gian bù đắp cho con trai. Anh không còn là một tỷ phú lạnh lùng, chỉ biết đến công việc nữa. Anh trở thành một người cha, một người bạn. Anh tự mình dạy Bo học, dạy Bo chơi, dạy Bo những bài học về lòng nhân ái, về tình người. Anh đã đưa Nam đến những nơi mà Mai đã từng yêu thích. Anh kể cho Nam nghe về mẹ, về những kỷ niệm đẹp đẽ của Mai. Nam, cậu bé vốn dĩ lạnh lùng, giờ đây đã cởi mở hơn, đã biết cười, biết đùa, đã biết yêu thương và tin tưởng.
Duy cũng thành lập một quỹ từ thiện mang tên Mai, chuyên giúp đỡ những bà mẹ đơn thân gặp khó khăn. Quỹ từ thiện ấy không chỉ là một lời chuộc lỗi vĩnh viễn với Mai, mà còn là một lời hứa với Nam, rằng anh sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào, bất cứ đứa trẻ nào, phải chịu đựng những gì mà Mai và Nam đã từng phải trải qua. Mỗi lần quỹ từ thiện giúp đỡ một người, Duy lại cảm thấy lòng mình được thanh thản, được chữa lành. Anh đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình, không phải là tiền bạc, không phải là quyền lực, mà là tình yêu thương và sự sẻ chia.
Giờ đây, Duy và Nam đang sống trong căn nhà nhỏ ở quê, nơi có không khí trong lành, có tiếng chim hót mỗi sớm mai, và có tiếng cười giòn tan của Nam. Duy đã không còn cô đơn. Cuộc sống của anh đã có ý nghĩa. Anh biết, Mai sẽ luôn dõi theo anh và Nam, sẽ mỉm cười và hạnh phúc. Anh đã mất Mai, nhưng anh đã tìm thấy Nam, đã tìm thấy chính bản thân mình. Nỗi đau quá khứ đã trở thành động lực để anh sống tốt hơn, để anh trở thành một người đàn ông có trách nhiệm. Và anh đã làm được, đã trở thành người cha vĩ đại của Nam, người đàn ông xứng đáng với tình yêu của Mai.